Hãy nhanh tay truy cập bóng đá trực tuyến để theo dõi và không bỏ lỡ bất kỳ các thông tin tin tức, sự kiện thể thao và trực tiếp bóng đá ngoại hạng anh hấp dẫn nhé.
Bóng đá ngày nay đơn giản, tẻ nhạt hơn bao giờ hết, nhưng Rene Higuita luôn là một, và duy nhất. Thật khó có thể tưởng tượng ra ai lại điên như thủ môn người Colombia, huyền thoại đã viết nên một khoảnh khắc không thể quên cùng vô số tình tiết kịch tính tựa phim ảnh.
Vào ngày nay, toàn bộ những điều mọi người hâm mộ bóng đá trẻ đã biết về Rene Higuita là video clip ngắn ngủi, quay cảnh pha bay người trên không, dùng hai ngón chân chặn đường chuyền bóng của Jamie Redknapp trong trận đấu giữa Colombia và Anh ở Wembley năm 1995. Đó là khoảnh khắc có tính chất biểu trưng, của sự ngẫu hứng và điên rồ trong bóng đá, khiến cái tên Higuita với biệt hiệu “Vua bò cạp” in sâu vào quyển lịch sử bộ môn bóng đá vua.
Tuy nhiên, hiếm ai biết rằng Higuita là thủ môn đầu tiên thực hiện hành vi biến hoá mình trở thành hậu vệ quét, rất sẵn lòng thoát ly vùng cấm để tiến lên phía trước. Ngày ấy các thủ môn đều được phép bắt bóng từ pha trả về của đồng đội, còn Higuita không được làm thế. Anh thích chuyền bóng bằng chân và dẫn bóng, chạy qua mặt các hậu vệ đối thủ.
Chính thói quen của Higuita, được trình diễn trước toàn thể nhân loại tại World Cup 1990, đã dẫn đến bước ngoặt làm biến đổi bóng đá vĩnh viễn. Các thành viên FIFA chỉnh sửa lại điều luật, cấm thủ môn dùng tay phải sau khi chuyền về. Lập luận của họ là, “nếu Higuita có thể dùng chân, tại sao những người xung quanh thì không?”.
Dĩ nhiên cách đá nguy hiểm kiểu Higuita cũng tiềm ẩn mối hiểm hoạ. Ngay ở World Cup 1990, ông giữ vai trò chủ chốt dẫn dắt Colombia tới vòng 1/8, nhưng cũng là người khiến họ ngừng bước. Trận thắng Cameroon, Higuita băng lên đánh đầu phá bóng, dẫn đến bàn thắng duy nhất của Roger Milla.
Nhưng Higuita đã không ghi bàn. Người hâm mộ trêu ông là “Gã điên”, vì trước giờ ra trận, không ai biết ông sẽ làm những trò điên rồ gì. Trong đầu óc ông thường có quá nhiều suy nghĩ.
Ví dụ, pha bóng điên rồ ở Wembley của Higuita xuất phát từ những đứa bé. “Chúng đem tới quá nhiều cảm xúc đối với tôi”, thủ môn huyền thoại người Colombia chia sẻ với tờ El Mundo, “Tôi chứng kiến chúng nó làm mọi trò trên sân cỏ hoặc công viên, kể cả mấy pha bóng kiểu xe đạp chổng ngược. Tôi nói chuyện với chúng nó, xoay người kiểu đó cũng tốt, nhưng mà sẽ như thế nào nếu chúng nó làm trái lại? Hôm ấy ở Wembley, tôi đã có dịp hoàn thành giấc mộng đợi chờ trong 5 năm “.
Thực tế là không có gì ghê gớm thật. Bởi những ngày tháng ấy, bóng đá, buôn bán thuốc phiện và bắt cóc dính liền với nhau, như thể súp kê, khoai lang và bông hoa cúc, những thành phần không thể nào thiếu trong bát canh Ajiaco trứ danh Colombia. Ngay cả bây giờ, những câu chuyện tương tự cũng tiếp tục, ví như vụ việc bố của Luis Diaz, cầu thủ đang thi đấu tại Liverpool, bị bắt cóc năm ngoái.
Trở lại thập niên 1990, bắt cóc là một hoạt động kinh tế theo nghĩa đen vì mang lại lợi tức cao. Trong một chiến dịch khác, chính quyền Colombia làm suy giảm lợi nhuận tài chính của các băng nhóm bắt cóc bằng cách cấm đòi tiền chuộc hoặc chi phí dàn xếp. Họ thậm chí cũng phong toả thẻ ngân hàng của cha mẹ họ nếu vụ bắt cóc trở nên vô hiệu.
Cái chết của Pablo Escobar và hành vi tuyệt thực của Higuita được phóng thích, sau 7 tháng ngồi tù, ông được tuyên trắng án. Ra tù và, ông quay trở lại ngôi biệt thự cũ nằm ẩn mình trong những chung cư cao tầng. Ông sẽ ngồi trên xe Jeep vào mỗi buổi chiều, ra sân vận động chạy loanh quanh và tập gym một mình. “Gã điên” chạy đua với năm tháng nhằm tìm lại sức khoẻ, giành vé dự World Cup 1994.
Đáng tiếc, Higuita không có mặt tại Qatar, cũng tương tự World Cup 1998 và World Cup 2002. Lý do được nêu ra là “không đủ thể lực”. Tuy nhiên theo nhà báo James Reston Jr bình luận trên Esquire, lý do sâu xa bắt nguồn từ cuộc đời nhiều tranh cãi của Higuita.
Nhưng cũng chính sự hỗn loạn khiến Higuita bất tử, giống Maradona tại Argentina. Ông là biểu tượng của một giai đoạn nổi loạn, cũng là hiện thân của tinh thần phóng túng, khao khát độc lập của người dân Colombia. Theo cách lí giải của tiểu thuyết gia đã đoạt giải thưởng Nobel, cha đẻ của Sự cô đơn và Tình yêu thời kỳ độc tài, Garcia Marquez, thì “một nửa đất nước Colombia là kiểu người giống Higuita, họ mong muốn nhiều hơn nữa những thứ mình có và muốn giành được nó cho dù theo một cách phi thông thường”.